Có một buổi chiều muộn, tôi ngồi một mình trong quán cà phê cũ kỹ, nơi có ánh nắng xuyên qua những tán lá xanh và lặng lẽ nằm cuối một con phố nhỏ. Không gian yên tĩnh, nhạc nhẹ nhàng, và cái mùi thơm nồng của cà phê rang vừa đủ khiến người ta thở chậm lại. Nhưng có một điều đặc biệt khiến tôi nhớ mãi – không phải cà phê, cũng không phải vị trí, mà là… chiếc ghế gỗ tôi đang ngồi.
Nó không cầu kỳ, không kiểu cách. Chỉ là một chiếc ghế café gỗ đơn sơ, nhưng vững chãi, mộc mạc và rất… thật. Khi ngồi xuống, lưng được tựa nhẹ vào thành ghế cong mềm, tay chạm vào những vân gỗ tròn mịn – tôi cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ, như thể chiếc ghế đã ngồi ở đó rất lâu, chờ tôi đến để kể một câu chuyện.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý đến những chiếc ghế ở các quán cà phê tôi ghé qua. Có nơi chọn ghế nhựa sáng màu, nơi lại dùng ghế sắt uốn cầu kỳ. Nhưng tôi vẫn thích nhất những quán chọn ghế gỗ – bởi nó không chỉ là vật để ngồi, mà còn là cái hồn của quán.
Rồi một ngày, một người bạn – chủ quán cà phê mới mở – gọi cho tôi nhờ tư vấn:
“Ê, mày biết chỗ nào bán ghế café gỗ đẹp không? Đừng kiểu đại trà nhé. Tao muốn một thứ gì đó mang hơi thở mộc mạc, nhưng có chất.”
Tôi mỉm cười. Tự nhiên nhớ tới lần mình vô tình lướt thấy một cửa hàng bán ghế café gỗ trên Facebook – bài viết không PR ồn ào, chỉ là vài hình ảnh thật mộc với câu chuyện làm mộc lâu năm của một xưởng nhỏ. Tôi lưu lại lúc ấy cũng chỉ vì thấy đẹp, giờ mới có dịp lôi ra.
Thế là tôi gửi cho bạn. Bạn bảo: “Ừ, gu tao là đây. Gỗ thật, ghế chắc, nhìn có hồn.”
Chuyện nhỏ, nhưng lại khiến tôi suy nghĩ: giờ đây, quảng cáo Facebook không còn là thứ phô trương như trước. Những cửa hàng mộc mạc, làm nghề bằng cái tâm, chỉ cần kể câu chuyện thật của họ – thì người tìm cũng sẽ thấy.
Và cũng từ bạn tôi, tôi mới biết thêm: “Bọn tao cũng đang chạy quảng cáo Google đấy. Mỗi người gõ ‘ghế cafe gỗ đẹp’ hay ‘mua ghế gỗ quán cà phê’ là thấy tụi tao liền. Nhưng không phải chỉ nhờ chạy ads, mà còn nhờ feedback tốt, hình ảnh thật và câu chữ không rập khuôn.”
Tôi ngẫm nghĩ. Đúng là vậy. Dù là chạy quảng cáo Facebook hay Google, điều giữ chân người ta lại không chỉ là chi phí hay lượt hiển thị, mà là cảm xúc. Một tấm hình thật, một câu chuyện tử tế, một chiếc ghế gỗ làm từ đôi bàn tay có tâm – đủ chạm đến người đang tìm kiếm điều gì đó cho quán café của mình.
Bây giờ, khi đi đâu, tôi cũng để ý đến những chiếc ghế – như thể chúng có một linh hồn riêng. Có ghế cũ nhưng chắc nịch, có ghế mới nhưng thô ráp. Và nếu ai đó hỏi tôi rằng:
“Làm sao để tìm được nơi bán ghế café gỗ đẹp?”
Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:
“Hãy tìm những người làm nghề như kể chuyện, và hãy để Google hay Facebook đưa bạn đến họ – đúng lúc, đúng người.”
Bán một chiếc ghế gỗ không chỉ là bán một sản phẩm, mà là gửi đi một mảnh ký ức. Khi bạn ngồi xuống, cảm nhận được sự yên bình từ những thớ gỗ, thì bạn biết mình đã chọn đúng.